Mùa xuân kể từ lâu đang trở thành mối cung cấp hứng thú vô tận nhập sáng sủa tác thơ ca. Cùng với "Mùa xuân chín" của Hàn Mặc Tử, "Mùa xuân xanh" của Nguyễn Bính, tao ko thể ko nhắc cho tới "Xuân" của Chế Lan Viên. Bài thơ đang được biểu diễn miêu tả nhiều cung bậc xúc cảm nhập ngày xuân.
Mùa xuân nhập cảm biến của Chế Lan Viên là mùa của bao đắng cay và thống khổ, những xúc cảm thống khổ len lách vào cụ thể từng cảnh xuân:
"Tôi sở hữu đợi đâu, sở hữu đợi đâu
Ðem chi xuân lại khêu gợi tăng sầu?
- Với tôi, toàn bộ như bất nghĩa
Tất cả ko ngoài nghĩa cực khổ đau!"
Để rồi những nỗi hòng ghi nhớ ngày thu ngày trước cứ tồn tại trong thâm tâm Chế Lan Viên, ông hoài hòng rằng liệu sở hữu ai quay trở lại ngày thu trước đó? nhằm gom nhặt lá vàng, chắn nẻo xuân thanh lịch, mang đến xuân bại liệt chớ cho tới nữa. Xuân cho tới cuống quýt thực hiện chi Khi lòng người còn vương vãi vấn ngày xuân trước?
"Ai đâu quay về ngày thu trước
Nhặt lấy mang đến tôi những lá vàng?
Với của hoa tươi tắn, muôn cánh chảy
Về trên đây, đem chắn nẻo xuân sang!"
Chế Lan Viên ngán ghét bỏ ngày xuân. Ông hòng ghi nhớ ngày thu qua loa những hình tượng quá nhỏ bé nhỏ, mỏng manh của một cánh chim thu chuồn lạc:
"Chao ôi! Mong nhớ! Ôi hòng nhớ!
Một cánh chim thu lạc cuối ngàn"
Chế Lan Viên luôn luôn ham muốn phủ tấp tểnh thực tế đấy thuyệt vọng tuyệt vọng. Ông loay hoay sinh sống thân thích nhì thời cũ và mới mẻ, cố thay cho thay đổi bản thân nhằm tồn bên trên nhập trái đất ko dành riêng cho những thi sĩ.
Bài thơ đang được biểu diễn miêu tả những cung bậc xúc cảm trước thời thế của Chế Lan Viên, qua loa thời hạn, bài bác thơ vẫn tồn bên trên vững chãi trong thâm tâm người hâm mộ bao mới yêu thương thơ.